Theo dõi Báo Tây Ninh trên
(BTNO) -
Ở Tà Chì Nhù không có khái niệm thời gian và không gian, mây ở bốn phương trời khi bay đến thì vĩnh viễn dừng lại, qua hàng ngàn năm tích tụ đã cùng núi non tạo nên “thiên đường” nơi hạ giới...

Ở Tà Chì Nhù không có khái niệm thời gian và không gian, mây ở bốn phương trời khi bay đến thì vĩnh viễn dừng lại, qua hàng ngàn năm tích tụ đã cùng núi non tạo nên “thiên đường” nơi hạ giới...
Tà Chì Nhù luôn là một mơ ước của những người yêu thích leo núi, mà thời điểm tuyệt vời nhất là khi mùa Xuân về. Khí trời ấm áp chen lẫn cái lạnh se sắt còn lại của mùa Đông làm cho mây tụ về mà trời lại cứ xanh trong vắt.
![]() |
Từ Lào Cai, chúng tôi phóng thẳng lên Nghĩa Lộ Yên Bái để từ đây lên huyện Trạm Tấu, rồi vào bản Xà Hồ để bắt đầu leo núi... Đang đi bỗng thấy gió lạnh ập đến sau lưng, quay lại thì thấy ùn ùn mây kéo về, băng nhanh qua những ngọn đồi cao, rồi đến rừng cây, mây vẫn đuổi theo sau lưng.
Chúng tôi vội vã leo lên cao, lên cao nữa, không kịp quay đầu, đến khi đi không nổi đứng thở dốc, quay lại nhìn thì sửng sốt, cả chặng đường đã qua chìm ngập trong biển mây!
Gió thốc lồng lộng, nền trời vàng nhạt trong nắng chiều, mây bồng bềnh phủ một màu trắng muốt lên những ngọn núi xanh. Tất cả bỗng ngẩn ngơ hết cả, chỉ biết đứng tần ngần quên cả bóng tối đã đuổi kịp sau lưng.
Đêm trên Tà Chì Nhù hoang liêu, chúng tôi không ai ngủ được, cứ thao thức, chập chờn rồi lại tỉnh mê trong âm thanh ma quái của núi rừng.
![]() |
Sau một đêm thao thức, sáng hôm sau, chúng tôi dậy sớm, để bắt đầu hành trình “săn mây”.
Từ xa ánh bình minh dần thắp sáng một vùng trời, nhưng chỉ trong phút chốc trời bừng sáng thật nhanh, sau dãy núi cả dòng suối vàng tuôn chảy đổ xuống, rồi ào ạt lan toả khắp ngóc ngách, không gian bừng tỉnh và ngày mới bắt đầu.
Cứ tưởng càng lên cao biển mây càng dần xa ở phía sau, nhưng không phải thế, biển mây lại càng mở rộng đến mênh mông. Lòng đầy phấn khích, chúng tôi lại tiếp nối nhau vượt qua những ngọn đồi cao, một bên vẫn biển mây, một bên nắng vàng ươm cả núi rừng.
Như những lữ khách thật nhỏ nhoi trong không gian hùng vĩ ấy. Chúng tôi băng ngang qua một khu rừng nguyên sinh.
Trước đây ở khu vực này bạt ngàn pơ mu, như sau thì người Mông chặt nhiều để làm nhà, rồi khai thác bán về xuôi, dần dần pơ mu không còn nữa, chỉ lác đác vài cây còn bé, còn lại đa phần là đỗ quyên, hoàng liên.
Chúng tôi phải leo trên những sườn núi cao và gió giật rất mạnh, có nhiều đoạn phải ngồi thụp xuống tránh gió, nếu không chắc chắn sẽ bị thổi bay xuống vực khi phải đi trên sườn núi nên phần đất bằng rất nhỏ chỉ rộng chừng hơn 1 mét.
So với Fansipan thì tôi không thấy có đoạn nào nguy hiểm như thế này. Hiểm nguy là thế nhưng Tà Chì Nhù rất “sòng phẳng”, mỗi đoạn đường qua là một khung cảnh đẹp đến run người hiện ra, như thử thách, như mời gọi.
Đỉnh Tà Chì Nhù nhìn tuy gần song đường đến vẫn còn xa vời vợi. Ráng mãi rồi cũng kiệt sức, nước cũng hết, chúng tôi kiếm chỗ ngồi nghỉ mệt, nghỉ một lúc, bỗng người bạn đồng hành Sen chạy lên đồi cao rồi cất tiếng hú một hơi dài.
Từ đâu một chú ngựa xuất hiện sừng sững trên đỉnh núi. Rồi một cảnh tượng thật kỳ thú, từ sau sườn núi, một đàn ngựa gần chục con phi về.
![]() |
Giữa trời xanh lộng gió mênh mông, giữa núi rừng hoang vu vắng vẻ lại xuất hiện một đàn ngựa, lữ khách cứ ngỡ như mình lạc vào cuộc sống trên bình nguyên bao la của người du mục.
Mãi đến trưa chúng tôi mới đến cao độ 2.733m, và cũng từ đây chúng tôi phải tự mình lên đỉnh, còn Sen ở dưới trại nấu cơm để ăn trưa.
Đỉnh đã gần lắm rồi, chỉ chừng 1km, song chân đau buốt. Thật sự có những lúc quá mệt mỏi mà trong tư tưởng xuất hiện ý nghĩ muốn từ bỏ, tới đây là được rồi, cũng đã gần đỉnh rồi, cũng như nhau cả thôi. Ngồi nghỉ chân ở cao độ 2.850m, quay lại nhìn đất trời đã qua.
Tít cao trời vẫn xanh lồng lộng, xa ngút tầm mắt vẫn những biển mây trải dài, những dãy núi xanh chập chùng vô tận. Tất cả ở đây từ ngàn vạn năm như để gửi tặng khung cảnh tuyệt diệu này cho kẻ hậu thế, vậy mà chỉ còn vài trăm mét đã từ bỏ sao?
Vậy là những bước chân lại thêm chút sức lực mà tiến về phía trước. 900m... 500m... 100m. Cuối cùng chúng tôi chạm cánh cổng thiên đường. Nhưng không gào thét, không nổ tung sự cuồng nhiệt như lần chinh phục đỉnh Fansipan, mà thay vào đó là cảm xúc nghèn nghẹn, ngẩn ngơ trước vẻ đẹp đến bất tận của non nước.
Trên đỉnh cao nhất của dãy Tà Chì Nhù, chúng tôi nhìn về bốn phương trời, đã không còn biển mây đơn độc nào nữa cả, mà tất cả cùng hoà vào nhau thành một đại dương bao la.
Trước mặt là đảo Tà Chì Nhù, xa hơn là đảo Tà Y Chơ, bên trái là đảo Tà Xùa, ảo mờ phía sau là quần đảo Phu Sung Song.
Nơi chúng tôi đứng như ốc đảo nhỏ giữa muôn trùng mây bao la, mây trôi xa đến tận chân trời dần đổi màu xanh ngọc bích, lại ngược dòng chảy lên tận trên cao, tích tụ rồi đổ tràn lai láng xuống cõi trần gian.
Bỗng chốc có cảm giác không gian, thời gian của ngàn năm như dừng lại nơi này. Như thấy mình tan ra trong đất trời này, gió đã thôi gào rít mà vang vọng quanh mình như tiếng gọi của ngàn xưa chuyển về. Như thấy mình như dần tan ra rồi lơ lững trong đất trời mênh mang...
Theo doanhnhansaigon